Đó là một thực tế mà chúng ta phải thừa nhận: Không một ai thích việc phải dịch chuyển. Cho dù bạn đang lái xe từ nhà tới nơi làm việc hay đang ở trong kỳ nghỉ của mình và sẽ đến một địa điểm du lịch tuyệt vời, quãng thời gian mà bạn mất đi cho việc dịch chuyển thực sự khá vô nghĩa.
Những người nói rằng họ thích đi du lịch chẳng qua là họ thích nơi mà họ sẽ đến. Còn những người nói hành trình quan trọng hơn đích đến là những người chưa bao giờ ngồi ở hàng ghế giữa trong một chuyến bay kéo dài cả chục tiếng đồng hồ.
Dịch chuyển không chỉ tốn thời gian, nó còn là một rào cản thực sự. Bạn phải dậy sớm, chuẩn bị gấp rút, rồi trớ trêu thay lại phải đợi chờ trong nhiều tình huống, chẳng hạn như kẹt xe hoặc chuyến bay chưa tới giờ khởi hành.
Sẽ thật tuyệt nếu có một cách nào đó để lập tức tới được các địa điểm cần tới, mà không cần đi qua những quãng đường ở giữa chúng phải không? Hay nói một cách khác, đó là teleport, dịch chuyển tức thời.
Công nghệ teleport là thứ mà chúng ta đã thấy nhiều trong các bộ phim viễn tưởng trong suốt 100 năm qua. Nhưng khác với vô vàn công nghệ đã được mang ra ngoài đời thật, teleport vẫn là một ước mơ xa vời của nhân loại.
Chưa có một cỗ máy nào cho phép chúng ta bước vào đó, nhắm mắt và đột nhiên thấy mình ở một thành phố khác. Trái với trong phim, những dạng teleport như vậy có thể đem con người đi bất cứ đâu trong vũ trụ.
Hãy tưởng tượng bạn có thể nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra là đã có mặt ở Proxima Centauri b, một hành tinh cách chúng ta 4 năm ánh sáng được mệnh danh là Trái Đất thứ 2 mà con người có thể sống được.
Dù cho teleport có tốc độ không tức thời, chỉ cần nó gần bằng với tốc độ ánh sáng, chúng ta cũng sẽ chỉ mất hơn 4 năm để gửi những người tiên phong và thiết bị khai hoang tới đó, thay vì chết trong chuyến hành trình kéo dài tới 72.000 năm, trên con tàu vũ trụ nhanh nhất mà loài người từng chế tạo được.
Vậy tại sao các nhà khoa học không cố gắng chế tạo ra một thiết bị teleport? Có những rào cản vật lý nào đang cản trở họ? Hãy thắt dây an toàn và chúng ta sẽ cùng tìm hiểu nó trong hành trình của bài viết này.
Nếu bạn định nghĩa teleport là việc xuất hiện ở một vị trí A, rồi sau đó chỉ một khoảnh khắc, bạn sẽ có mặt ở vị trí B – cách rất xa vị trí A ban đầu, có một tin buồn dành cho bạn, điều này là không thể.
Đó là bởi những định luật vật lý đang ngăn cản mọi thứ xảy ra một cách tức thời. Trong vũ trụ của chúng ta, bất cứ thứ gì xảy ra (một tác động) đều phải có ít nhất một nguyên nhân. Do đó, mọi quá trình xảy ra trong vũ trụ đều đòi hỏi chúng phải có sự truyền tải thông tin.
Hãy tưởng tượng thế này: Bạn có một cỗ máy teleport ở đây và một đầu ra teleport ở một nơi khác. Để việc bạn biến mất ở đầu này và xuất hiện ở đầu kia có quan hệ nhân quả với nhau, bằng một cách nào đó, hai đầu máy phải giao tiếp và truyền tải thông tin với nhau.
Nhưng trong vũ trụ này, mọi thứ, bao gồm cả thông tin, đều có giới hạn về tốc độ.
Thông tin phải di chuyển trong không gian giống như mọi thứ khác, và tốc độ nhanh nhất mà bất cứ thứ gì có thể di chuyển trong vũ trụ này là bằng với tốc độ ánh sáng. Thực tế mà nói, tốc độ ánh sáng lẽ ra nên được gọi là “tốc độ thông tin” hoặc “tốc độ giới hạn của vũ trụ”. Nó được đưa vào thuyết tương đối và rất nhiều định luật thể hiện tính nhân quả, thứ được coi là trái tim của nền vật lý học.
Ngay cả trọng lực cũng không thể di chuyển nhanh hơn ánh sáng. Trái Đất không bị hút bởi lực hấp dẫn của Mặt Trời ngay tại thời điểm này, nó bị hút bởi lực hấp dẫn của Mặt Trời cách đây 8 phút.
Đó là khoảng thời gian cần thiết để thông tin di chuyển qua quãng đường 148,21 triệu km. Nếu Mặt Trời đột nhiên biến mất (có thể nó đã quá mệt mỏi và dịch chuyển tức thời để đi nghỉ mát) thì Trái Đất vẫn sẽ tiếp tục quay trên quỹ đạo bình thường trong 8 phút nữa.
Ánh sáng của Mặt Trời cũng vẫn sẽ chiếu trong 8 phút và đó cũng là khoảng thời gian mà bạn có trước khi thế giới rơi vào hỗn loạn.
Cho nên, ý tưởng rằng bạn có thể biến mất ở một nơi và xuất hiện lại ở một nơi khác ngay lập tức là điều hoàn toàn vô lý. Có thứ gì đó bắt buộc phải xảy ra giữa hai sự kiện này, và nó không thể xảy ra nhanh hơn tốc độ ánh sáng.
Vậy nếu công nghệ teleport hoạt động, nó phải tuân theo các định luật vật lý về giới hạn của tốc độ trong vũ trụ. Có hai trường hợp để bạn chế tạo ra một cỗ máy như vậy:
Tùy chọn số 2 là những gì bạn có thể gọi là “cổng thông tin”. Hãy nghĩ đến cánh cửa thần kỳ của Doremon. Trong các bộ phim viễn tưởng, nó thường là một lỗ sâu hoặc một loại không gian đa chiều mà bạn có thể bước qua để tới được ngay một địa điểm mới.
Lỗ sâu về mặt lý thuyết là một đường hầm kết nối các điểm trong không gian cách rất xa nhau. Và các nhà vật lý chắc chắn đã đề xuất sự tồn tại của nhiều chiều không gian ngoài không gian ba chiều mà chúng ta quen thuộc.
Đáng buồn thay, cả hai khái niệm này cho đến nay phần lớn vẫn chỉ tồn tại trên lý thuyết. Chúng ta chưa thực sự nhìn thấy một lỗ sâu nào và cũng không biết cách mở hoặc kiểm soát nơi mà nó dẫn đến. Về phần các chiều không gian mở rộng, chúng không thực sự là một thứ gì đó mà bạn có thể bước qua được. Trong lý thuyết của các nhà vật lý, không gian đa chiều chỉ đại diện cho những khả năng mà các hạt của họ có thể lắc lư.
Thật may mắn, chúng ta vẫn còn lại Tùy chọn số 1. Hóa ra, đó mới chính là công nghệ teleport khả thi hơn cả trong vũ trụ này, và chúng ta có thể sẽ chế tạo được ra một cỗ máy teleport theo cách này trong tương lai, thậm chí một tương lai gần.
Nếu chúng ta không thể xuất hiện ở một nơi khác ngay lập tức hoặc mở ra những lối đi tắt trong không gian, ít nhất chúng ta vẫn còn có thể đến đó bằng vận tốc nhanh nhất. Tốc độ tối đa của vũ trụ, 300 triệu m/s đã là một vận tốc rất nhanh.
Nó có thể giúp bạn đến công ty chỉ bằng một cái chớp mắt, đi du lịch vòng quanh thế giới trong chưa đầy một giây. Thậm chí chỉ với một giây, ánh sáng đã có thể bay vòng quanh Trái Đất hơn 7 vòng.
Và bạn có thể thực hiện các chuyến đi đến các hệ sao khác trong vòng vài năm, thay vì mất hàng thập kỷ thậm chí thiên niên kỷ. Đạt được tốc độ teleport của ánh sáng là một ý tưởng không tồi chút nào.
Nhưng để hiện thực hóa điều này, bạn sẽ vẫn cần những phương tiện, một lần nữa, hãy tưởng tượng tới một cỗ máy. Vậy nó có thể làm cách nào để đẩy cơ thể bạn đi và di chuyển bằng với tốc độ của ánh sáng?
Thật không may, có một vấn đề lớn ở đây. Đó là bạn quá nặng. Có thể bạn nghĩ mình vẫn ngồi vừa một chiếc sedan hạng A và đạp hết ga để di chuyển tới hơn 120 km/h trên cao tốc. Nhưng khi nói đến vận tốc ánh sáng, 1,08 tỷ km/h, bạn thực sự quá nặng.
Đầu tiên, cỗ máy teleport sẽ mất một lượng lớn thời gian và năng lượng chỉ để gia tốc tất cả các hạt trong cơ thể bạn (dù ở trạng thái toàn vẹn hay phân rã) đến tiệm cận tốc độ ánh sáng. Sau đó, một rào cản vật lý xuất hiện sẽ lại cản trở bạn đạt tới tốc độ ánh sáng hoàn toàn.
Không quan trọng bạn có ăn kiêng hay giảm cân được bao nhiêu, không có một vật gì có khối lượng có thể di chuyển với tốc độ ánh sáng. Bởi các hạt ánh sáng, hay photon không hề có khối lượng.
Các hạt nhỏ nhất trên cơ thể bạn như electron và quark là những khối cấu tạo nên từng nguyên tử trên cơ thể bạn, chúng đều có khối lượng. Điều đó có nghĩa là các hạt này đều có quán tính. Bạn cần cung cấp năng lượng để đẩy chúng từ trạng thái đứng yên sang chuyển động, rất nhiều năng lượng để tăng tốc chúng chuyển động nhanh hơn, và một mức năng lượng vô hạn để đẩy chúng đạt được tới tốc độ ánh sáng.
Điều đó có nghĩa là bạn, các phân tử và các hạt tạo nên bạn sẽ không bao giờ có thể teleport, ngay cả với tốc độ ánh sáng.
Nhưng điều đó liệu đã chấm dứt giấc mơ của chúng ta hay chưa? Không hẳn! Có một cách để hiện thực hóa teleport nếu bạn chịu khó cởi mở hơn một chút với định nghĩa “bạn là ai” hay chính xác hơn “bạn là gì”?
Đó là khi chúng ta không teleport bạn như các các phân tử của bạn hoặc các hạt trên cơ thể bạn. Chúng ta chỉ teleport thông tin của bạn mà thôi.
Có một cách khả thi để dịch chuyển bạn đi với tốc độ ánh sáng, đó là quét cơ thể của bạn rồi gửi thông tin đó đi dưới dạng một chùm photon. Các photon ánh sáng không có khối lượng, có nghĩa là chúng luôn dịch chuyển nhanh như tốc độ vốn có của chúng. Trên thực tế, các photon còn không thể tự làm chậm mình, không có gì là photon nhanh hay photon chậm.
Vậy dưới đây là công thức cơ bản cho một chuyến teleport với tốc độ ánh sáng:
Điều này có khả thi không? Con người đã đạt được những tiến bộ đáng kinh ngạc trong cả công nghệ quét và in 3D. Ngày nay, hình ảnh cộng hưởng từ (MRI) có thể quét cơ thể bạn xuống tới độ phân giải 0,1 mm, đó là độ phân giải tương đương kích thước của một tế bào não.
Và các nhà khoa học đã sử dụng máy in 3D để in các cụm tế bào sống ngày càng phức tạp (chúng được gọi là “organoids”). Các cụm tế bào này đang được ứng dụng để thử nghiệm thuốc điều trị ung thư.
Chúng ta thậm chí đã tạo ra những cỗ máy sử dụng kính hiển vi quét đường hầm để thao tác với lực nguyên tử. Nó có thể di chuyển và sắp xếp từng nguyên tử riêng lẻ một. Vì vậy, không khó để tưởng tượng rằng một ngày nào đó chúng ta có thể quét và sau đó in ra toàn bộ một cơ thể mới, giống hệt với cơ thể mà bạn đang có.
Tuy nhiên, vấn đề xảy ra lúc này không còn là rào cản công nghệ nữa, nó đã trở thành một vấn đề triết học. Rốt cuộc, nếu cỗ máy teleport tạo ra được một bản sao của bạn, đó có thực sự là bạn hay không?
Cũng cần phải nói rằng các hạt cấu thành lên cơ thể bạn nếu cùng loại thì chúng đều đồng nhất. Nghĩa là mọi electron và các hạt quark nếu đồng loại thì sẽ đều giống hệt nhau. Không có chuyện một electron ở mắt của bạn lại khác một electron ở gót chân. Các hạt cơ bản khác cũng vậy.
Chúng là các mảnh LEGO hoàn hảo, được vũ trụ tạo ra với không một sai hỏng hay khiếm khuyết nào. Điều này đảm bảo nếu cơ thể bạn đã được quét ở cổng teleport này, nó có thể được tái tạo hoàn hảo ở cổng teleport khác.
Vấn đề bây giờ chỉ là độ phân giải của phép quét ấy liệu sẽ lớn đến đâu? Bạn sẽ vẫn là bạn trong phiên bản 1080p, 4k hay 8k của mình? Tất cả phụ thuộc vào công nghệ quét và in ra bạn.
Như đã nói, các cổng teleport có thể có những nguyên liệu đồng nhất hoàn hảo để tái tạo cơ thể bạn. Nhưng một sinh vật như con người chúng ta không chỉ là những bức tượng bất động và vô tri.
Sự sống hay trạng thái tồn tại của chúng ta còn phụ thuộc vào trạng thái của từng hạt cấu thành lên cơ thể. Dù bản thân chúng không khác nhau, nhưng xuống đến thế giới lượng tử, trạng thái của một electron hay một quark có thể cần được bảo tồn để bảo tồn trạng thái của bạn.
Trạng thái lượng tử của các hạt cơ bản có nghĩa xác định vị trí của chúng, khả năng biến đổi và cách chúng kết nối với các hạt khác. Vấn đề là trong thế giới lượng tử, chúng ta không thể cùng lúc biết tất cả các trạng thái của một hạt.
Ví dụ như theo nguyên lý bất định của Heisenberg, bạn không thể đồng thời biết cả vị trí lẫn động năng của một hạt, nếu bạn xác định vị trí của nó càng chính xác bao nhiêu, thì bạn càng mù mờ về động năng của nó bấy nhiêu và ngược lại.
Như vậy để tái tạo trạng thái lượng tử của từng hạt trong cơ thể bạn, một cỗ máy teleport sẽ luôn phải bịa ra 50% thông tin. Vấn đề là liệu sự không chắc chắn lượng tử này có quan trọng trong quá trình tái tạo nên bạn hay không? Hay nó chỉ xảy ra ở mức độ vô cùng nhỏ đến mức không thực sự ảnh hưởng đến ký ức, tính cách hay lối suy nghĩ và hành vi của bạn?
Thoạt nhìn, có vẻ như thông tin lượng tử trong mỗi hạt của bạn không thể tạo ra sự khác biệt trong việc định nghĩa bạn là ai. Ví dụ, ký ức và phản xạ của bạn được lưu trữ trong các tế bào thần kinh và các kết nối giữa chúng, các tế bào này đều khá lớn so với các hạt ở kích thước lượng tử.
Ở quy mô lớn như tế bào, các dao động lượng tử là không đáng kể và sự không chắc chắc có xu hướng bị dập tắt. Do đó, chúng ta còn phải đặt câu hỏi về bản chất vũ trụ của chúng ta đòi hỏi độ phân giải cho sự sống con người lớn tới đâu.
Nếu sự sống chỉ là một chiếc màn hình 1080p, việc tạo ra phiên bản 8k của bạn là không cần thiết. Nhưng nếu bạn xáo trộn một cách tinh vi các giá trị lượng tử của một vài hạt trong cơ thể mình mà thấy bản sao của bạn đã thay đổi, rõ ràng vũ trụ đang đòi hỏi công nghệ teleport của chúng ta phải quét được đến trạng thái lượng tử của từng hạt trong cơ thể mình.
Vậy ta hãy xem xét từng khả năng.
Nếu trạng thái lượng tử của các hạt không đóng bất kỳ vai trò nào trong việc tạo nên bạn và định nghĩa bạn là ai, đây sẽ là tin tốt cho các kỹ sư teleport. Họ sẽ chỉ cần tạo ra những cổng tái tạo bằng cách sắp xếp đúng các tế bào, phân tử của bạn ở đúng vị trí của chúng là đã có thể tạo ra một bản sao có suy nghĩ, hành động giống hệt bạn.
Điều này có nghĩa là bạn chỉ cần ghi lại vị trí của tất cả các mảnh ghép nhỏ trên cơ thể mình và sau đó ghép chúng lại với nhau theo cùng một cách ở cổng ra của máy dịch chuyển. Nó giống như việc tách một ngôi nhà LEGO ra, viết các hướng dẫn trên giấy và sau đó gửi các hướng dẫn đó cho người khác ở nơi khác ghép lại ngôi nhà ban đầu. Công nghệ hiện nay đang trên đường cho phép chúng ta làm được điều này vào một ngày không xa.
Tất nhiên, nó sẽ không phải là một bản sao chính xác của bạn, điều này có thể khiến bạn tự hỏi liệu bạn có đang đánh mất thứ gì đó trong bản hướng dẫn hay không.
Nó sẽ giống như gửi một phiên bản JPEG của một hình ảnh thay vì toàn bộ hình ảnh raw? Bạn sẽ đi vào một đầu teleport, đi ra ở đầu kia và thấy các viền xung quanh cơ thể mình hơi mờ hơn một chút? Dữ liệu về bạn càng được nén thì file thông tin của bạn càng nhẹ đi. Độ trung thực của bản thân bạn qua cổng teleport được đánh đổi bằng tốc độ mà bạn đi qua đó với một băng thông nhất định.
Trong trường hợp con người bạn phụ thuộc vào thông tin lượng tử thì sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu những mắt xích quan trọng nhất tạo nên bạn lại nằm ở sự bất định của mỗi hạt trong cơ thể bạn? Bạn không thể tạo ra một cỗ máy teleport bịa ra 50% thông tin lượng tử và hi vọng mình sẽ ra khỏi cổng kia của nó một cách toàn vẹn.
Bây giờ, bạn cần một cỗ máy teleport có cổng quét lượng tử và cổng in lượng tử. Tin xấu là điều này làm cho vấn đề dịch chuyển tức thời trở nên khó khăn hơn rất nhiều. Thực sự, bất cứ thứ gì đạt tới mức lượng tử đều khó, nhưng ý tưởng sao chép thông tin lượng tử còn khó gấp đôi.
Nó dẫn chúng ta quay trở lại với nguyên lý bất định của Heisenberg. Theo đó thông tin về vị trí và động năng hay vận tốc của một hạt không đồng thời tồn tại! Có một sự không chắc chắn cố hữu trong mỗi hạt.
Điều duy nhất bạn có thể biết về một hạt là xác suất nó ở đây hoặc ở một nơi nào đó. Xác xuất nghĩa là gì? Nếu xác suất một hạt xuất hiện ở vị trí A là 23%, trong 100 lần bạn quan sát nó, có 23 lần nó có mặt ở A và 77 lần khác ở vị trí khác.
Nhưng việc hạt đã xuất hiện ở A 23 lần không đảm bảo nó sẽ không xuất hiện ở đó lần nào nữa trong 77 lần tới. Bởi khi phép quan sát mở rộng lên con số 1.000, 10.000 và vô tận, chúng ta lại phải đối mặt với những khả năng khác, dù tỷ lệ chung không đổi. Nói cách khác, bạn đang cố gắng làm giàu bằng việc đánh lô.
Vậy là chúng ta không có khả năng giải quyết thuyết bất định. Nhưng nếu làm tốt nhất, chúng ta vẫn có thể dùng các cổng teleport để tạo ra một bản sao lượng tử với các xác suất giống như bản gốc. Vấn đề là làm như thế nào?
Chúng ta hãy xem xét vấn đề tạo ra một bản sao lượng tử của một hạt đơn lẻ. Để sao chép một hạt xuống mức lượng tử có nghĩa là bạn cần sao chép trạng thái lượng tử của nó. Trạng thái lượng tử của một hạt bao gồm sự không chắc chắn về vị trí và vận tốc của nó, hoặc về spin lượng tử của nó, hoặc bất kỳ tính chất lượng tử nào khác. Nó không thực sự là một con số mà là một tập hợp các xác suất.
Vấn đề là để trích xuất thông tin lượng tử từ một hạt đơn lẻ, bạn phải tìm ra cách thăm dò được hạt đó. Tuy nhiên, bạn lại khó có thể thăm dò một hạt mà không làm xáo trộn trạng thái của nó. Ngay cả việc nhìn vào hạt này, liên quan đến việc bắn photon vào nó và thu về luồng photon tạo ảnh, các photon khi đập vào hạt cũng đã khiến trạng thái của hạt đó thay đổi.
Có một nguyên lý được gọi là bất khả nhân bản lượng tử nói rằng chúng ta không thể đọc thông tin lượng tử mà không phá hủy thông tin gốc. Điều này không phải do chúng ta chưa đủ thông minh hay chưa phát minh ra được một thiết bị thăm dò đủ tốt. Mà đó là nguyên lý hay cách mà vũ trụ vận hành vốn đã như vậy.
Vậy làm cách nào để sao chép một thứ mà bạn không thể nhìn thấy hoặc chạm vào nó? Điều này không dễ dàng gì, nhưng vẫn có một cách để làm điều đó: sử dụng “rối lượng tử”.
Rối lượng tử là một hiệu ứng lượng tử kỳ lạ trong đó xác suất của hai hạt được liên kết chặt chẽ với nhau. Ví dụ, nếu hai hạt tương tác với nhau mà bạn không biết spin của chúng là gì, nhưng bạn biết rằng chúng luôn ngược chiều nhau, thì hai hạt được cho là vướng vào nhau. Nếu bạn thấy một hạt đang có spin up, bạn sẽ biết hạt kia phải có spin down và ngược lại.
Bây giờ cổng teleport của chúng ta sẽ hoạt động bằng cách lấy hai hạt, quấn chúng lại để tạo ra rối lượng tử và sau đó chúng sẽ hoạt động giống như hai đầu của một đường dây fax điện thoại.
Ví dụ, bạn có thể lấy hai electron, làm rối chúng ở Hà Nội, rồi gửi một hạt vào Sài Gòn. Vì rối lượng tử không phụ thuộc vào khoảng cách, dù một hạt ở Hà Nội còn hạt kia đã ở Sài Gòn, chúng vẫn rối với nhau.
Kế đó bạn lại làm rối hạt ở Hà Nội với hạt bạn muốn sao chép. Điều này sẽ cho phép bạn nhìn trộm vào trạng thái của hạt sao chép và chia sẻ thông tin đó một cách tức thời với hạt trong Sài Gòn.
Thật đáng kinh ngạc, các nhà vật lý đã làm được điều này đối với các hạt đơn lẻ, thậm chí một cụm gồm nhiều hạt nhỏ. Kỷ lục cho đến nay là tạo ra một bản sao lượng tử giữa hai điểm cách nhau 1.400 km. Trong so sánh, khoảng cách giữa Hà Nội và Sài Gòn theo đường chim bay chỉ là hơn 1.100 km.
Bây giờ, công việc chỉ là mở rộng quy mô của cỗ máy sao chép lượng tử này, bởi cơ thể chúng ta không chỉ chứa một vài hạt lượng tử, chúng ta có tới 10^26 hạt trên người mình. Tuy nhiên, ngay khi bạn có một cỗ máy làm rối và teleport được ngần đó hạt lượng tử, trong bước tiếp theo khi bạn tập hợp chúng lại, vấn đề tiếp theo sẽ xảy ra.
Chúng ta đã đi đến phần cuối cùng của bài viết này, ít nhất thì nó cũng đã chứng minh cho bạn thấy một cỗ máy teleport lượng tử là khả thi về mặt lý thuyết. Nó có thể quét bạn ở cổng vào và tạo ra một bản tái tạo trung thực nhất về bạn ở cổng ra.
Vấn đề là sau mỗi một lần teleport như vậy, bạn lại sinh ra một bạn mới. Việc có hai hay nhiều bạn cùng tồn tại sẽ làm nảy sinh các vấn đề đạo đức và luân lý. Ví dụ tối nay vợ bạn sẽ ngủ với bản sao ở Sài Gòn, hay bản sao đó chỉ tới để đi ký một hợp đồng gấp còn bản gốc sẽ đi máy bay vào và đoàn tụ với gia đình vào sáng mai?
Bản sao có được ủy quyền của bạn để ký hợp đồng hay không? Nó hay bản gốc sẽ bị giết khi ủy quyền kết thúc?
Để có thể cứu rỗi chúng ta với số lượng vô hạn các bản sao của mình trong thế giới teleport, có lẽ chúng ta sẽ cần đặt ra một điều luật. Chẳng hạn như để sử dụng teleport, bạn phải đồng ý phá hủy tất cả các phiên bản ở cổng vào của cỗ máy và chỉ giữ lại bạn ở đầu ra.
Tóm lại, ý tưởng dịch chuyển con người đến một nơi nào đó trong nháy mắt chắc chắn có thể thực hiện được. Nếu bạn coi độ trễ ở tốc độ ánh sáng là chấp nhận được và tích vào ô đồng ý với điều khoản phá hủy phiên bản bạn ở cổng vào của teleport, một cỗ máy như vậy có thể sẽ ra đời trong tương lai không xa. Bạn có thể sẽ đợi được nó xuất hiện trong cuộc đời mình và bắt đầu các chuyến du lịch vòng quanh thế giới ngắn ngày, thậm chí teleport lên mặt trăng.
Nhưng để đi được tới một hệ sao khác thì có thể con người sẽ phải chờ đợi nhiều thế hệ nữa. Bởi để dịch chuyển đến một nơi nào đó bằng máy teleport, bạn vẫn cần phải có một máy ở điểm đến bên kia để nhận tín hiệu và tái tạo lại các đối tượng.
Điều đó có nghĩa là nếu bạn muốn teleport đến một hành tinh khác, đầu tiên vẫn phải có những người đến đó trước bạn để lắp đặt hệ thống máy móc. Bởi họ không thể teleport khi chưa có cổng ra, những người tiên phong này chỉ có thể đến đó bằng cách đốt thời gian theo lối thông thường.
Bây giờ, câu hỏi lại là ai sẽ xung phong cho sứ mệnh đòi hỏi rất nhiều sự hi sinh này?
Tham khảo Wired